Phan_29 end
Cẩm Tú hoang mang nhìn Kỷ Viễn thiếp đi, trong lòng cô sợ hãi, cô mong Kỷ Viễn mau tỉnh lại. Không biết cô đã ngồi bên Kỷ Viễn bao lâu, đột nhiên cô nhìn thấy Kỷ Viễn mở mắt.
Kỷ Viễn đưa tay lên, muốn lau nước mắt trên mặt Cẩm Tú. Nhưng khi anh vừa cử động thì đã không còn thấy cảm giác gì nữa. Đôi tay anh đã không còn chịu sự chỉ đạo của bộ não, có lẽ là bởi tại thuốc mê chăng? Thế thì không cần phải lo lắng, chỉ cần hết thuốc mê, chắc tay anh lại có thể cử động như bình thường. Anh nhoẻn miệng cười với cẩm Tú.
Nếu anh không cười thì không sao, nhưng khi anh cười, nước mắt Cẩm Tú lại tuôn rơi
“Em cứ nghĩ anh không tỉnh lại nữa, hoặc không bao giờ cười với em nữa.” Cẩm Tú sát lại gần Kỷ Viễn.
“Em nghĩ anh chết sao? Làm sao lại có thể như thế được? anh còn chưa mua được nhà, chưa được chuyển về sống cùng em. Không phải là chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau rồi sao, chúng ta sẽ sống cùng nhau hơn năm mươi năm, sống tới khi nào tổ chức đám cưới vàng em nhỉ?”
Cẩm Tú cười, cô áp má mình lên má Kỷ Viễn.
Ngày hôm sau Cẩm Tú biết được tin Kỷ Viễn có thể trở thành tàn phế, Tay anh sẽ không bao giờ nhấc được lên nữa, chân anh cũng không bao giờ bước đi được nữa. Cô đã trốn trong phòng rửa mặt và khóc rất lâu. Khi trở lại phòng bệnh, cô vẫn cố nở nụ cười với Kỷ Viễn.
4
Khi lão Hắc tỉnh dậy đã là ngày thứ hai. Anh tỉnh lại trong bệnh viện, bên ngoài có người đưa tin tới rằng Tống Đoạt đã tự sát, thậm chí lại còn định giết lão Hắc. Lão Hắc không nói gì, anh biết việc làm của Tống Đoạt và cũng biết vì sao Tống Đoạt đã cho anh uống thuốc mê. Là bởi vì muốn mang tới cho lão Hắc sự trong sạch và nhận hết tất cả lỗi về mình.
Lão Hắc vẫn bị tạm giam, tài sản cũng bị phong tỏa hết. Nhưng bởi Tống Đoạt đã gánh một nửa trách nhiệm, nên vấn đề của lão Hắc đã được giảm nhẹ đi rất nhiều.
Khoảng một tuần sau đó lão Hắc được thả. Người ta nói rằng sự việc của lão Hắc có thể nghiêm trọng, có thể không, nhưng mấy ngày sau đó người ta lại nói với anh ta rằng anh ta không sao cả.
Anh ta bị bắt không có lý do, rồi cũng sẽ được thả ra. Chỉ có điều bây giờ Tống Đoạt đã không thể sống lại nữa
Giữa khung cảnh non xanh nước biếc là một tấm bia đá lạnh lẽo. Bên trên khắc dòng chữ: “Mộ phần của Tống Đoạt, lão Hắc lập”. Những điều này đều do Tả Thi Giao lo liệu cả.
Từ chỗ mộ của Tống Đoạt trở về, trời mưa phùn. Lão Hắc đứng từ xa, chăm chú nhìn mộ Tống Đoạt một lúc lâu, rồi đột nhiên anh không kìm nén được cảm xúc, hai hàng nước mắt trào ra.
Tả Thi Giao không ly hôn với Lão Hắc. Lão Hắc cũng không nhắc tới chuyện ly hôn nữa. Tả thi Giao cứ nghĩ lão Hắc sẽ tha thứ cho cô, rồi sẽ ở bên cô sống một cuộc sống bình thường. Bây giờ Tống Đoạt đã chết, tất cả những tin đồn về Tống Đoạt cũng tan biến, việc làm ăn của lão Hắc cũng sẽ phục hồi, cuộc sống đáng lẽ cũng sẽ như xưa?
Đúng. Nhưng chỉ có một điều khác là bây giờ Tả Thi Giao đã có bầu. Ban đêm, lúc đi ngủ, Tả Thi Giao đặt tay lão Hắc lên bụng mình rồi hỏi lão Hắc có cảm giác gì không. Nhưng lão Hắc không đáp, cũng không rút tay lại. Tả Thi Giao đành tự nói một mình: “Mình sợ sự im lặng, sợ lão Hắc không quên được nỗi đau mất Tống Đoạt.”
Về cái chết của Tống Đoạt, Tả Thi Giao thật sự rất kinh ngạc. Cuối cùng cô cũng đã hiểu sự tổn thương mà cô đã gây ra cho Tống Đoạt lớn tới nhường nào. Ai nói tình cảm chân thành giữa đàn ông với đàn ông là không cao thượng, là sự nhơ nhớp?
Tả thi Giao bắt đầu xem xét lại tình cảm của mình với lão Hắc. Cô nhận thấy mình thực sự rất yêu anh. Có lẽ lúc đầu cô quyết định kết hôn cùng lão Hắc phần lớn là vì tiền. nhưng sau khi sống cùng nhau, cô không thể nào rời xa lão Hắc, cô đã yêu anh, và cuối cùng cô đã có mang đứa con của anh, cô muốn cùng anh và con sống bên nhau hạnh phúc vui vẻ. Chiều hôm đó, Tả thi Giao đi khám bệnh từ bệnh viện trở về, cô ghé qua cửa hàng mua một ít đồ sơ sinh cho đứa con sắp chào đời. về tới nhà, cô nấu cơm, ngồi đợi tới sáu giờ mà không thấy lão Hắc về.
Từ khi Tống Đoạt mất, ngày nào lão Hắc cũng về nhà đúng giờ. Nhưng hôm nay lại khác với mọi ngày, lão Hắc không về nhà cũng không gọi điện thoại báo cho cô. Tả Thi Giao gọi điện cho lão Hắc, nhưng cô chỉ nghe thấy tiếng trả lời kho khan của tổng đài: “Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Tả thi Giao cũng lờ mờ hiểu ra. Cô gọi điện tới văn phòng lão Hắc hết cuộc này tới cuộc khác, rồi gọi điện tới chỗ cô thư ký của lão Hắc.
Cuối cùng Tả Thi Giao cũng được cô thư ký cho biết, lão Hắc đã bán công ty từ mấy hôm trước. Còn sau đó cô thư ký cũng không được rõ. Lão Hắc đã bỏ đi, bỏ đi biệt tăm, không hề nói cho Tả Thi Giao biết anh sẽ đi đâu và đi trong bao lâu, khi nào sẽ trở về. Tả thi Giao gào khóc, cô đã hiểu ra rằng lão Hắc vẫn còn hận cô, hận việc cô đã gửi fax tới công ty. Lão Hắc không quên được nỗi đau mất Tống Đoạt. giờ đây một mình cô bước trên con đường mờ mịt không có tương lai…
Không ai biết ngày nào lão Hắc trở về, có lẽ là một năm, có khi là cả đời…
5
Quách Trường An trở về. Cùng anh trở về trong chuyến đi lần này còn có Tô Gia Văn.
Quách Trường An đã chặn được con dao mà Trương Khánh đâm vào Tô Gia Văn.
Quách Trường An đã hành động như lần Cẩm Tú đã cứu anh trước đây, anh đã lao tới một cách nhanh nhất, anh đưa tay nắm lấy con dao của Trương Khánh, rồi dùng thân mình đỡ cho Tô Gia Văn.
Quách Trường An đưa Tô Gia Văn tới Lệ Giang du lịch, cũng vì con dao này. Đã mấy lần trong giấc mơ, mẹ anh đều nói với anh rằng hung thủ sát hại bà là Tô Gia Văn, Quách Trường An cũng cho rằng Tô Gia Văn có động cơ gây án, nhưng anh không tìm thấy chứng cứ chứng minh Tô Gia Văn là hung thủ. Là một cảnh sát, anh không thể kết luận Tô Gia Văn có tội khi anh không có chứng cứ, nên anh đành mượn dao bên ngoài để dồn Tô Gia Văn tới chỗ chết.
Quách Trường An đã nghĩ tới Trương Khánh. Anh muốn lợi dụng Âu Thế Hằng, dụ Trương Khánh rat ay, mượn dao giết người, giết Tô Gia Văn để báo thù cho mẹ anh.
Mọi thứ đã được sắp đặt từ trước. nhưng khi con dao đó đâm vào người vợ cũ, lúc đó anh lại không muốn điều đó xảy ra. Anh không hành động theo lý trí, mà lao ra đỡ con dao cho cô. Có lẽ bởi thói quen nghiệp vụ của người cảnh sát, hoặc là một điều gì đó khiến trong giây phút cuối cùng anh đã vứt bỏ những toan tính ban đầu của mình. Trong giây phút đó, Tô Gia Văn đã từng nghĩ con dao ấy là âm mưu của Quách trường An bao lâu nay. Quách Trường AN muốn đưa cô tới đây là muốn dùng con dao đó đâm vào người cô. Nhưng đúng vào giây phút tuyệt vọng ấy, Quách Trường An đã cứu cô.
Trương Khánh lao tới định bồi thêm một dao nữa thì có người lao đến.
Đó là Tiểu Mã.
Tiểu Mã vẫn đi theo Quách Trường An, âm thầm bảo vệ Quách Trường An. Đó là kế hoạch mà hai người đã bàn bạc kỹ với nhau từ trước. Quách Trường An sẽ làm con mồi, dụ Trương Khánh ra. Nhưng điều mà Tiểu Mã không biết là cũng có một người nữa cũng đang làm con mồi – đó là Tô Gia Văn. Ánh mắt Trương Khánh đổ dồn về phía Quách trường An. Trương Khánh đã không để ý thấy Tiểu Mã. Cuối cùng hắn đã bị Quách Trường An và Tiểu Mã tóm gọn. Đêm đó khi trở về nhà, Tô Gia Văn không ngủ. Cô ngồi sụp xuống đất, cô nhìn mọi thứ trong căn nhà rộng lớn. cô nhớ lại lúc mẹ chồng nằm trong bồn tắm, rồi dùng dao cắt cổ tay mình.
Tuy mẹ chồng không phải do cô giết, nhưng vì cô mà chết.
Mẹ của Quách Trường An lúc nào cũng muốn lấy cái chết để ép con dâu mình phạm tội. Tô Gia Văn đã đoán được ý của bà và cũng nắm được rõ tính cách của bà. Ngày hôm đó, cô hẹn Cẩm Tú ra ngoài uống trà. Lúc sắp đi cô đã cãi nhau với mẹ chồng.
“Tôi không thể sống được nữa, đến con dâu tôi cũng bắt nạt tôi.” Bà lão hét lên, đập vỡ đồ đạc.
“Không sống nữa thì bà còn dọa được ai. Câu nói này bà không nói mười lần thì cũng đã nói tám lần rồi, bà vẫn sống sờ sờ ra đấy thôi.” Tô Gia văn lên tiếng khích bác, giọng của cô điềm tĩnh, không gấp gáp, cũng không chậm rãi. Cô không điện cho Quách Trường An như mọi lần, cô không gọi anh về nhà để an ủi mẹ.
“Đúng là tội lỗi, tại sao trường An lại lấy một người đàn bà xấu xa như cô, cô không thể chết yên thân được…”
“Sao tôi lại không thể chết yên thân được? không biết là ai lúc nào hề mở miệng ra là nhắc tới cái chết đâu. Bà làm sao mà dám chết được, chẳng qua chỉ là dọa mọi người thôi, chỉ có thằng con quý tử của bà mới bị bà dọa thôi, hừ, tôi không sợ bà đâu. Đừng mang cái chết ra dọa dẫm tôi, tôi không bao giờ mắc bẫy bà đâu! Nếu bà muốn chết, thì bà cứ thử đi!”
Tô Gia Văn đạp cửa bước ra ngoài. Cô đã chọc tức bà lão. Chạm tới giới hạn chịu đựng cuối cùng của bà.
Mẹ chồng Tô Gia Văn đã tự sát thật. tô Gia Văn đã đạt được những điều mà mình mong muốn, ly hôn, rồi được chia phần tài sản mà cô ao ước. nhưng cô cảm thấy không vui, đặc biệt là khi tận mắt thấy Quách Trường An quên mình để cứu cô. Khi đó cô mới phát hiện ra rằng những thứ mà cô giành giật được không phải là điều mà cô muốn. Điều mà cô muốn, cô luôn luôn mong muốn chẳng qua chỉ là một người đàn ông yêu cô, có thể mang tới cho cô cảm giác an toàn.
Nhưng cô đã đẩy mẹ của người đàn ông đó tới bước đường cùng. Trời sáng, cô quyết định gọi điện báo cảnh sát.
“Tôi muốn đầu thú…”
6
Cẩm Tú bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho lễ cưới của cô và Kỷ Viễn, cô muốn tổ chức tiệc cưới thật linh đình, rồi sau đó họ sẽ dọn về sống cùng nhau.
Trước khi thông báo thông tin này cho cha mẹ Kỷ Viễn, cha mẹ Kỷ Viễn đã gặp và nói chuyện với Cẩm Tú.
Cha mẹ Kỷ Viễn muốn đón Kỷ Viễn về nhà để chăm sóc, không muốn làm lỡ dở một đời con gái của cẩm Tú. Nhưng Cẩm Tú đã trả lời cha mẹ Kỷ Viễn rằng cô và Kỷ Viễn đã kết hôn.
“chúng con đã kết hôn nửa năm rồi. Xin cha mẹ thứ lỗi cho chúng con vì đã không nói cho cha mẹ. Có rất nhiều lí do, ban đầu là vì thể diện, không có nhà mà đã kết hôn, chúng con sợ bạn bè chê cười. Chúng con muốn tự dựa vào sức mình để mua nhà, để sống cùng nhau, rồi sau đó mới thông báo kết hôn cho người thân, bạn bè biết. Bây giờ tuy chân tay của anh Kỷ Viễn đã không còn được như trước nữa, nhưng tâm nguyện của anh ấy con biết. Con muốn tổ chức hôn lễ cùng anh ấy, dọn về sống cùng anh ấy. Có như thế mới là một đôi vợ chồng, mới là một gia đình.” Cẩm Tú bình tĩnh nói, trong lòng cô đã quyết định từ trước.
“Bây giờ Kỷ Viễn đã như thế này rồi, nếu con đi theo nó, sẽ thiệt thòi cho con.” Mẹ Kỷ Viễn nói.
“Con là vợ của anh ấy, anh ấy là chồng con, con chăm sóc cho anh ấy là phải lẽ.” Cẩm Tú không muốn giải thích quá nhiều về điều này.
Bây giờ mọi việc đã được chuẩn bị xong xuôi cả. Đó là ước mơ lớn nhất đời cô. Nếu như giả sử Kỷ Viễn không còn trên cõi đời này nữa, thì cô sẽ không còn gì nữa. nhưng ông trời vẫn còn thương, Kỷ Viễn vẫn sống, vẫn còn có thể nói chuyện với cô, chỉ có điều tay chân anh không thể cử động như trước. Nhưng điều đó thì có vấn đề gì đâu. Cô biết anh yêu cô, thế là đủ.
Căn phòng nhỏ mà trước đây Cẩm Tú thuê cô vẫn chưa trả, nên chỉ cần trang trí lại một chút rồi chọn ngày cát tường tổ chức hôn lễ là được.
Mọi thứ đều được chuẩn bị rất hoàn hảo. Chú rể ngồi trên chiếc xe lăn, mặc bộ lễ phục. Cô dâu mặc áo cưới, đẩy chiếc xe của chú rể.
Tiểu Ngư ngưỡng mộ nhìn Kỷ Viễn ngồi trên xe và Cẩm tú đi bên cạnh. Ánh mắt cô hướng về phía Kỷ Viễn, rồi lại hướng về phía Cẩm Tú. Khi hai người trao nhẫn cho nhau, mắt Tiểu Ngư rưng rưng lệ, nhưng khuôn mặt cô rất hạnh phúc. Cô nhìn thấy Kỷ Viễn hạnh phúc, cô thực sự cảm thấy rất vui.
Tả Thi Giao cũng tham gia buổi tiệc, nhìn đôi bạn hạnh phúc, ánh mắt cô cũng tràn ngập sự ngưỡng mộ. Cô đưa tay đặt lên bụng, trái tim như thắt lại. Đứa bé ngày càng lớn nhưng vẫn không thấy tin tức về cha của nó. Đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, một giọng nói lạ vang lên trong điện thoại:”Cô là Tả Thi Giao phải không? Có chuyển fax nhanh từ tây tạng chuyển về cho cô, đang đợi cô tới ký nhận, xin hỏi giờ cô đang ở đâu?”
Tả Thi Giao gần như nghẹt thở. Chuyển phát nhanh từ Tây Tạng ư?
Tây Tạng! Tây Tạng!
Tả thi Giao nghĩ lại, có một lần lúc ăn cơm cùng Tống Đoạt, cô nghe Tống Đoạt nói với lão Hắc về Tây Tạng, rồi nói về đỉnh Everest, và đã từng nói đến chuyện đi thám hiểm A lỵ. Cô vẫn còn nhớ lúc đó lão Hắc không có phản ứng gì, cũng chẳng phản đối, và cả ánh mắt thất vọng của Tống Đoạt khi ấy nữa.
Tả Thi Giao đã hiểu ra, lão Hắc đã tới nơi mà khi còn sống Tống Đoạt muốn đi mà chưa có cơ hội đi. Anh đã gửi chuyển phát nhanh về cho cô sao? Cuối cùng thì anh cũng đã nhớ tới cô, hay là anh muốn quay trở về nhà?
Thế nào cũng được, chỉ cần anh nhớ tới cô thì sẽ có một ngày anh trở về bên cô. Tả thi Gia bỏ quên tất cả rồi lao ra khỏi tòa nhà, cô muốn về nhà ngay, cô muốn xem món quà mà lão hắc gửi về.
Quách Trường An cũng tới tham dự hôn lễ của Cẩm Tú, nhưng anh không tham dự buổi tiệc, mà chỉ đứng ngoài hành lang nhìn ngắm khung cảnh ồn ào vui vẻ bên trong. Anh đã xuất viện, và được điều chuyển tới đội hình sự và trở thành một cảnh sát hình sự thực thụ. Đó là công việc mà anh thích, là vị trí mà anh vẫn mơ ước.
Cẩm Tú là cô gái mà Quách Trường An thích, nhưng thích không có nghĩa là phải cưới về. Được ngắm cô từ xa thế này cũng khiến anh vui.
Sau khi Tô Gia Văn đầu thú, Quách Trường An muốn gặp cô nhưng Gia Văn từ chối
Tô Gia Văn đã không kể chuyện mẹ chồng cô đã thuê người đàn ông khác về chung phòng với cô và cố ý để Quách trường An nhìn thấy.
Cô không nói ra điều đó bởi vì trong lòng cô vẫn yêu Quách Trường An, cô không muốn Trường An biết được rằng mẹ anh đã từng làm những điều như thế. Hãy để mình cô gánh chịu tất cả. đó là hình phạt mà cô đáng phải nhận.
Tiết mục cuối cùng của buổi hôn lễ là Cẩm Tú đẩy xe đưa chú rể về nhà. Cô đẩy chiếc xe vào thang máy rồi đẩy xe từ thang máy về phòng, lúc này Cẩm Tú cảm thấy hơi mệt, mồ hôi ướt đẫm cả người. Cô nhìn Kỷ Viễn đang tròn mắt nhìn cô, cô mỉm cười. Có người yêu bên cạnh mình, dù có mệt như thế nào cũng đáng, hạnh phúc mà. Dường như sau một đêm, suy nghĩ của cô đã trưởng thành hơn nhiều.
“Từ hôm nay em đã là vợ anh. chúng ta sẽ cùng nhau sống dưới một mái nhà cả đời.” Cẩm Tú nắm chặt tay Kỷ Viễn và nói.
“Đêm nào chúng ta cũng ngủ cùng nhau chứ?” Kỷ Viễn hỏi.
“Đêm nào cũng ngủ cùng nhau.” Cẩm Tú đáp.
“Nhưng anh không thể cử động được, giờ anh rất muốn em, làm thế nào bây giờ?”
Lúc nào Kỷ Viễn cũng nói tới những vấn đề nhạy cảm như thế.
Cẩm Tú đỏ bừng mặt, nhưng cô vẫn mím môi cười và đáp: “Em có thể giải quyết được.”
Kỷ Viễn nói: “Bây giờ anh nhớ em rồi đấy, anh muốn em rồi đấy.”
Trong căn phòng tân hôn, cuối cùng đôi vợ chồng trẻ cũng ở cùng nhau trong căn nhà của chính mình, trên chiếc giường của chính mình, và không còn để ý tới việc tiếng động họ phát ra có làm ảnh hưởng tới người khác, và cũng không phải nghĩ tới việc phải nhanh chóng kết thúc cuộc vui, không sợ tới khi trời sáng người phục vụ sẽ vào dọn phòng. Bởi thế cả hai người đều cảm thấy rất thoải mái. Tay chân Kỷ Viễn không cử động được, nhưng điều đó không làm ảnh hưởng tới chuyện gì khác.
Chỉ có điều Cẩm Tú phải là người chủ động, cô cảm thấy hơi khó xử. Hai người chưa từng thử tư thế này trước đây. Cẩm Tú đỏ mặt, nhắm chặt mắt, cô ngồi lên người Kỷ Viễn.
“Anh kêu bé một chút được không, kêu bé thôi, nếu không tầng trên và tầng dưới nghe thấy thì họ sẽ nghĩ em đang bắt nạt anh đấy.” Cẩm Tú đưa tay đặt lên miệng Kỷ Viễn, nhưng không thể nào chặn được tiếng kêu của Kỷ Viễn.
Cẩm Tú muốn dừng lại, nhưng cô cảm thấy có điều gì đó bất thường. tay chân cô đều đã bị tay chân Kỷ Viễn khóa chặt.
“Anh rất thích em ở bên anh như thế này, em cưỡng hiếp anh một lần không được à?” Kỷ Viễn ôm chặt lấy Cẩm Tú, rồi anh bắt đầu cử động cơ thể. Hai người quấn lấy nhau trên giường.
Trời ơi, có phải Kỷ Viễn không cử động được đâu? Chân tay anh ấy đều có thể cử động được! cẩm Tú vui mừng trách yêu Kỷ Viễn: “Anh cử động được mà còn dám giả vờ à?”
Kỷ Viễn đáp lại bằng một lý do rất đầy đủ: “Em ở trên anh, chỉ cần em cử động là anh có thể cử động được. Giống như bị ai đó điểm huyệt ấy, rồi sau đó em đã giải huyệt cho anh”
“Anh lừa em, anh lừa em như lừa một đứa con nít, anh chẳng sao cả, anh đã dọa được em rồi đấy…” Miệng Cẩm Tú muốn nhệch ra, cô khóc ấm ức.
Kỷ Viễn ôm chặt lấy cô, ghì người cô lên người anh. hơi thở của anh nhè nhẹ bên tai cô: “Thì cứ cho là anh lừa em đi, là anh sai rồi. Cứ coi đây là món quà kết hôn anh dành cho em nhé, em có thích không, nếu em không thích anh sẽ trở thành người thực vật, chân tay không thể cử động được nữa…”
Kỷ Viễn chưa kịp nói xong, Cẩm Tú đã đấm cho Kỷ Viễn một quả khiến anh không thể nói hết câu.
“Nếu anh còn dám nói những điều như thế này nữa thì em sẽ bỏ anh luôn đấy!” Cẩm Tú nói.
“Nếu em mà còn đánh anh thì anh sẽ bỏ em luôn, để anh xem em bỏ anh thế nào nào?”
“Bỏ anh như thế này này!” Cẩm Tú dùng hết sức cử động cơ thể.
“Em bỏ anh một lần nữa xem nào.” Kỷ Viễn nói
“em giết anh bây giờ đấy”
“Giết đi, giết đi nào, anh sắp không chịu được nữa rồi đấy…”
Căn phòng ngập tràn tiếng cười nói hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ.
Lúc trước Tống Đoạt không phải cắt đứt gân chân của Kỷ Viễn, mà chỉ cứa một nhát dao, coi như một bài học dành cho Kỷ Viễn.
Trong đêm tối, căn phòng ngập tràn những cảm giác ấm áp yêu thương. Đôi nam nữ yêu nhau say đắm trong căn phòng tân hôn của mình, dường như họ muốn trao hết tình yêu cho nhau. Nếu nói theo cách của Kỷ Viễn thì có nghĩa là hãy yêu đi, hãy yêu bằng hành động.
Vợ chồng nghĩa là đêm nào cũng ngủ cùng chăn, nằm cùng giường, sống dưới cùng một mái nhà, ăn cùng một nồi cơm, chỉ hờn giận nhau đôi chút thôi. Buổi sáng họ tạm biệt nhau và vùi đầu vào công việc, nhưng tối về họ lại cùng nhau ngâm chân trong một chiếc chậu, kể cho nhau những câu chuyện cười, rồi cùng nhau ân ái trên chiếc giường của mình.
7
Quách trường An đi bồi dưỡng nghiệp vụ ở tỉnh ngoài. Trước khi đi, Cẩm Tú và Kỷ Viễn đã mời Quách Trường An ăn một bữa cơm. Sau bữa cơm, họ tiễn Quách trường An ra sân bay. Vì cả ba đã uống rượu nên họ gọi taxi đi. Trên đường trở về, Cẩm Tú đi đường vòng tới khu trại giam.
Quách Trường An đã gọi điện cho bạn bè ở trại giam, khi Cẩm Tú tới vẫn gặp một chút trục trặc, cô phải đợi gần một tiếng đồng hồ rồi có một quản giáo tay mang súng đưa cô đi qua cửa. Họ tạm thu điện thoại của Cẩm Tú, sau khi kiểm tra nghiêm ngặt mới cho cô vào.
Tô Gia Văn gầy đi nhiều, cô ngạc nhiên bước vào phòng gặp, nhưng chỉ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Cẩm tú, sau đó ánh mắt cô hướng qua phía trên đầu Cẩm Tú, cô nhìn ra bên ngoài từ ô cửa sổ đằng sau, dường như nhìn về một nơi xa xăm nào đó.
Khuôn mặt Tô Gia Văn hơi hốc hác, xanh xao, mắt cô dường như cũng to hơn, nhưng đôi mắt ấy vô hồn, trống rỗng.
“Em vẫn khỏe chứ?” Cẩm Tú nhẹ nhàng hỏi.
Tô Gia Văn không trả lời.
“Không phải chị đến phỏng vấn em đâu. Chị tới để thăm em.” Cẩm Tú nói.
Tô Gia văn cứ ngồi như thế, không nói gì, thậm chí mặt cô cũng không có chút biểu cảm nào.
Cẩm Tú cảm thấy chua xót, nếu Tô Gia Văn giải quyết tốt vấn đề hôn nhân giữa cô và Quách Trường An, thì có lẽ đã không xảy ra những chuyện như bây giờ.
Mười phút trôi qua, tô Gia Văn bị đưa ra khỏi phòng gặp thân nhân, trước khi bước ra khỏi cửa, đột nhiên miệng Tô Gia Văn lắp bắp, cô hỏi nhỏ: “Anh ấy vẫn khỏe chứ?”
Cẩm Tú vội đáp: “Anh ấy rất khỏe, anh ấy được thăng chức rồi, anh ấy được cử đi đào tạo nghiệp vụ ở tỉnh ngoài, anh ấy nhờ chị chuyển lời tới em, bảo em giữ gìn sức khỏe.”
Người Tô Gia Văn run lên.
Cẩm tú nhìn theo bóng dáng cô độc của Tô Gia Văn biến mất dần sau khung cửa. Dáng vẻ ấy trông thật đáng thương.
Sau khi từ trại giam trở ra, Cẩm Tú nhìn thấy Kỷ Viễn ngồi chơi cờ tướng với ông lão bán đồ ăn vặt bên đường. Vừa chơi vừa ăn kem.
“Vợ ơi, em xem anh giỏi không nào, chơi hai ván, thắng sẽ được hai que kem.” Kỷ Viễn đưa tay vẫy vẫy Cẩm Tú.
“Anh giỏi lắm.” Cẩm Tú khích lệ, rồi đặt tiền lên trên tủ kem của ông lão.
“Nào vợ ơi, cắn một miếng nào.” Kỷ Viễn đưa chiếc kem cho Cẩm Tú.
“Em mệt lắm rồi, không muốn đi nữa. Bây giờ tới bến xe cũng phải bốn trăm mét ấy.” Đột nhiên Cẩm Tú cảm thấy một cảm giác mệt mỏi khó tả.
“Có anh đây, chẳng lẽ để vợ anh đi bộ à?” Kỷ Viễn cúi khom người trước mặt Cẩm Tú rồi vỗ lên lưng mình: “Không phải anh là bạch mã của em sao, lên đây nào, còn chờ gì nữa?”
“Thôi đi, em sẽ đè bẹp anh mất”
“Thôi đừng giả bộ nữa, có phải lần đầu anh cõng em đâu.” Kỷ Viễn khom lưng để Cẩm Tú leo lên lưng anh.
“Nếu em sợ anh mệt thì chúng ta chơi oẳn tù tì nhé, anh đi mười bước, nếu em thua thì em cõng anh.” Sau khi đi được mười bước, Kỷ Viễn chơi oẳn tù tì với cẩm Tú, kết quả là Cẩm Tú thua, nhưng Kỷ Viễn không chịu để cô xuống.
“Thôi bỏ qua ván này nhé, ván sau ta lại tính.” Kỷ Viễn cứ viện cớ như thế để cõng Cẩm Tú trên lưng mình.
“Chồng ơi, nếu sau này ai trong chúng ta không vui thì phải nói ra anh nhé, nếu có mâu thuẫn gì thì chúng ta phải nói cho nhau biết ngay.” Cẩm Tú đột nhiên nhận thấy điều quan trọng nhất của hôn nhân là hai bên phải hiểu nhau và tôn trọng nhau.
“Em thấy anh là người không chịu nói ra những điều mình nghĩ sao, không nói ra thì có khác gì ép anh phải chết nào?” Kỷ Viễn nói, “Bây giờ chúng ta cần phải trao đổi với nhau một chút, em cứ bắt anh cõng em mãi thế này à?”
Cẩm Tú không trả lời, mà chỉ dùng ngón tay viết chữ lên lưng Kỷ Viễn.
Cô viết lên lưng Kỷ Viễn rằng cô yêu anh, trọn đời trọn kiếp
Kỷ Viễn cười: “Em nhỏ nhen quá đấy, anh chuẩn bị yêu em ba đời, ba kiếp mà nỡ lòng nào em chỉ dành một kiếp này cho anh thôi sao?”
Cẩm Tú muốn cười phá lên nhưng không biết vì sao, đột nhiên mắt cô ngấn lệ, cô nhớ tới Tô Gia Văn, nhớ tới Tả thi Giao, nhớ tới những người phụ nữ gặp những chuyện không vui trong chuyên mục tâm tình của cô, nhớ tới những cuộc hôn nhân không hạnh phúc, rồi cô đột nhiên nghĩ tới, tại sao trong chuyên mục tâm tình của cô không thể kể về những cuộc hôn nhân vui vẻ? câu chuyện của cô và Kỷ Viễn là một câu chuyện hạnh phúc đấy chứ?
Cô đã nói ý tưởng đó của mình với Kỷ Viễn. Kỷ Viễn cười và đáp: “Tùy em, thế nào cũng được, chỉ cần em đừng viết anh là kẻ vô dụng, bất lực là được.”
Trước mắt Cẩm Tú hiện lên hình ảnh của những năm tháng trước đây: hình ảnh khi Kỷ Viễn xông vào phòng biên tập, rồi hình ảnh Kỷ Viễn ép Cẩm Tú uống rượu để xin lỗi, rồi cả khi Kỷ Viễn làm mặt dày theo đuổi cô…
Họ đã yêu nhau, đã sống bên nhau như thế, thật hạnh phúc biết bao, một lần nữa mắt cô lại nhòa đi vì hạnh phúc…
-HOÀN-
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian